"Chán nản với người vợ giản dị"
Tôi quen vợ từ khi còn nhỏ, ở bên cạnh nhau, chia sẻ kẹo và đi học. Cô ấy là một cô nhóc dễ thương với má lúm đồng tiền. Khi lớn lên, cô trở thành một cô gái xinh đẹp với nụ cười tươi. Trước ngày tôi lên thành phố học đại học, chúng tôi đã trao nhau nụ hôn đầu và tôi hứa sẽ trở về cưới cô ấy. Sau khi tốt nghiệp, tôi thực hiện lời hứa và chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau, hiểu nhau và ít cãi vã. Tuy nhiên, sau một thời gian làm việc ở Ủy ban xã, tôi cảm thấy chán nản.
Quen với sự sôi động của thành phố, tôi thấy thôn quê quá yên tĩnh và ít cơ hội phát triển. Tôi muốn chuyển ra thành phố, nhưng vợ không đồng ý vì cô ấy gắn bó với quê hương. Sau nhiều lần thuyết phục, vợ tôi đồng ý cho tôi ra thành phố tìm việc, với điều kiện nếu không thành công trong một năm, tôi sẽ về quê. Khi ra đi, tôi buồn vì phải xa vợ nhưng cũng háo hức với cuộc sống mới. May mắn thay, chỉ sau vài tháng, tôi đã tìm được việc làm tốt. Trong thời gian đó, vợ tôi sinh cho tôi một cậu con trai đáng yêu. Sau 5 năm làm việc vất vả, tôi đã ổn định và mua nhà ở Hà Nội, và lần này, khi tôi đề xuất đón vợ con ra sống cùng, cô ấy đã đồng ý ngay.
Tôi nghĩ cô ấy lo sợ tôi ở ngoài sẽ có người khác, nên khi đoàn tụ, cả gia đình đã sống trong căn nhà mới. Tôi từng nghĩ rằng con trai học trường điểm và vợ có cuộc sống sung túc sẽ mang lại hạnh phúc, nhưng tôi đã nhầm. Chỉ sau một thời gian, tôi nhận ra giữa vợ chồng có điều gì đó không ổn, không còn hòa hợp như trước. Tôi cảm thấy người phụ nữ bên cạnh không còn là cô thôn nữ dịu hiền trong ký ức. Khi mua sắm cho vợ, cô ấy đã chọn những bộ đồ lòe loẹt, khác hẳn với vẻ giản dị trước đây. Dù tôi khuyên cô không cần trang điểm khi đi chợ, cô vẫn muốn "đẹp để mát mặt" cho tôi.
Vợ tôi không chỉ trang trí quần áo mà còn cả nhà cửa theo cách riêng, khiến phòng khách trở nên hỗn độn với đủ thứ đồ linh tinh. Tôi không bắt vợ đi làm, cô ấy dành thời gian lang thang mua sắm và tích trữ đồ đạc. Nhiều thói quen của cô như đi dép vào thảm hay thích buôn chuyện với hàng xóm cũng khiến tôi khó chịu, nhưng cô vẫn không chịu thay đổi. Tôi so sánh vợ với những người phụ nữ khác ở công ty, thấy họ ăn mặc tinh tế và lịch thiệp hơn. Khi tôi định gợi ý nhờ người khác tư vấn phong cách cho vợ, cô đã nổi giận và cho rằng tôi chê bai cô.
Tôi chưa bao giờ dám chê bai vợ, nhưng cô ấy lại ghen tuông và suy diễn tôi có tình cảm với người khác. Có lúc tôi nghĩ đến việc ngoại tình vì cảm thấy đã mang tiếng. Dù tôi làm việc chăm chỉ để lo cho gia đình, khoảng cách giữa vợ chồng ngày càng lớn, khiến tôi tự hỏi liệu mình còn yêu vợ không. Con trai tôi buồn vì cha mẹ cãi vã, hạnh phúc gia đình đang rất mong manh, nhưng tôi không biết làm thế nào để hàn gắn mối quan hệ này.




Source: https://afamily.vn/buc-boi-voi-co-vo-que-mua-20110923014333137.chn